Người dịch: Whistle

Dương gia ủng hộ Lôi My.

Còn Tiết Tiêu…

Từ trước đến nay, bà ta đã không ưa Lôi Bá Thiên, hơn nữa, vì quan hệ với Cừu Bá Uy, nên bà ta càng coi trọng Cừu Ứng Thần, đương nhiên không muốn Chu Giáp luôn giúp đỡ Lôi My.

“Không hẳn.” Chu Giáp thản nhiên nói:

“Tiết sư thúc cũng là phụ nữ, nhưng lại có khí phách hơn cả nam nhân, chắc là không có tên nào dám ngông cuồng trước mặt sư thúc, đúng không?”

“Ha ha…”, Kỷ công tử cười lớn, như thể cảm thấy rất thú vị, y phất tay: “Không vội, thêm một bàn nữa.”

“Vâng.”

Có người đáp, đặt thêm bàn ghế, thức ăn ở vị trí phía dưới Tiết Tiêu.

Chu Giáp bất lực, đành phải chắp tay, ngồi xuống.

“Loảng xoảng…”

Đối diện, Tô Phấn đang rót rượu, đột nhiên, chén rượu rơi xuống đất, khiến Tô Ác bất mãn: “Lóng nga lóng ngóng, giống cái gì?”

Sau đó, Tô Ác phất tay áo:

“Ngươi ra ngoài đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ, nhìn thấy khuôn mặt ngươi, ta liền thấy khó chịu.”

“Nhị bá.” Tô Phấn cúi đầu, chắp tay: “Vậy vãn bối cáo lui.”

“Cút.”

Tô Ác phất tay.

Chu Giáp ngồi đối diện nhìn Tô Phấn lén lút rời đi, ánh mắt trầm ngâm, sau đó, hắn nhìn Tiết Tiêu đang ngồi ở chủ vị.

Chu Giáp vừa định nói là muốn xin phép rời đi.

“Nói ra, Chu huynh đệ tuy rằng phủ pháp lợi hại, khiên công tinh thông, nhưng võ giả chúng ta, khó có thể đảm bảo binh khí lúc nào cũng ở bên người.” Tô Ác kịp thời lên tiếng, cắt ngang Chu Giáp:

“Cho nên, cũng không thể nào lơ là quyền cước. Chi bằng chúng ta luận bàn?”

Mấy người khác sáng mắt.

Rượu…

Càng uống càng nhiều.

Trời…

Càng lúc càng tối.

Âu Dương Hoan ngày thường hồn nhiên, nhưng lại là người uống kém nhất, lúc này, nàng ta đã hoa mắt, cười ngây ngô.

“Uống!”

“Tiếp tục uống!”

“Chúng ta thì có thể tiếp tục, còn ngươi, e rằng không được rồi.” Thanh Dạ bất lực lắc đầu, vỗ tay gọi mấy nha hoàn đến:

“Tiểu thư các ngươi nói gì? Là về phủ hay hay nghỉ ngơi tại đây?”

“Tiểu thư nói muốn uống cho đã.” Nha hoàn nhìn Âu Dương Hoan đang say khướt, lo lắng nói:

“Nếu như quá muộn, tiểu thư sẽ không trở về.”

Lôi My nhìn sắc trời, lắc đầu:

“Thôi vậy, cho nàng ta uống canh giải rượu, nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, đợi đến khi ta về, tiện đường đưa nàng ta đến phủ thành chủ.”

“Được.”

Mấy cô gái gật đầu.

“Vâng.”

Nha hoàn đáp, dìu Âu Dương Hoan, người gần như bất tỉnh, đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

“My tiểu thư.”

Trần Oanh, người toàn thân đầy mùi rượu, đang từ dưới lầu đi lên, nhỏ giọng nói:

“Chu trưởng lão bị tiền bối Tiểu Lang đảo gọi đi, bây giờ vẫn chưa về, nhưng ngài ấy có dặn là bảo tiểu thư cẩn thận.”

“Hắn không ở đây sao.” Lôi My không để ý đến lời dặn dò của Chu Giáp, sáng mắt:

“Vậy thì tốt quá, cuối cùng cũng có thể thư giãn.”

Mấy hôm nay, tuy rằng có Chu Giáp đi theo, không cần lo lắng về vấn đề an toàn, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm, Lôi My cũng cảm thấy rất gò bó.

Giống như bây giờ…

Uống rượu cũng phải chú ý thời gian, sợ Chu Giáp thúc giục, không thể uống cho đã.

“Ngươi sắp làm bang chủ, chẳng lẽ còn sợ thuộc hạ sao?” Ngọc Dung lắc đầu cười, rót rượu cho Lôi My:

“Đã nói là không say không về, sao có thể tan cuộc dễ dàng như vậy?”

“Yên tâm, ta đã đặt phòng ở đây rồi, cho dù mọi người đều say đến bất tỉnh nhân sự thì cũng có thể ngủ ngon.”

“Thôi vậy.” Dược lực của thuốc giải rượu dường như không thể địch lại rượu, Lôi My cũng cảm thấy say, hơn nữa còn có chút hưng phấn:

“Uống!”

“Không say không về!”

Sân bên.

Tô Phấn dẫn theo mấy người, ngồi trong sân, lặng lẽ chờ đợi.

Một lúc sau.

“Két…”

Cửa sân được đẩy ra, một người phụ nữ cẩn thận bước vào:

“Tô công tử.”

“Ừ.” Tô Phấn gật đầu:

“Tiểu thư nhà ngươi nói gì?”

“Tiểu thư bảo ngài đợi một chút, khi nào có tin tức sẽ cho người đến gọi ngài.” Người phụ nữ mặc trang phục nha hoàn, cúi đầu, e lệ nói:

“Sẽ không lâu đâu.”

Nghe vậy, Tô Phấn mỉm cười, cho dù gã ta thường xuyên lưu luyến bụi hoa, nhưng khi nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, vẫn không nhịn được mà phải háo hức.

“Được.”

“Ta chờ.”

Yến tiệc lúc rảnh rỗi đương nhiên sẽ không tổ chức ở nơi quá trang trọng.

Không tính Kỷ công tử, bốn người, hai người ngồi đối diện, khoảng cách không quá 3m, đối với Hắc Thiết, khoảng cách này chỉ cần vươn tay là với tới.

Tô Ác cười, không nói gì, uy áp vô hình đã giáng xuống, rõ ràng là ông ta không hề có động tác gì, nhưng trong sân lại đột nhiên có hàn ý.

Huyền Băng kình!

Tuyệt kỹ của Tô gia.

Mấy người khác hứng thú nhìn xem, không hề có ý ngăn cản, rõ ràng là muốn xem kịch hay.

Chu Giáp bất lực, đành phải giơ tay lên.

Cương kình như đao, như đá mài, phân tách kình khí đang ập đến, hàn ý hoành hành xung quanh Chu Giáp, bàn ghế, mặt đất lặng lẽ đóng băng.

“Tô tiền bối công pháp tinh diệu, vãn bối tự biết không bằng.” Chu Giáp lắc đầu:

“Luận bàn thì không cần.”

“Người trẻ tuổi nên kiêu ngạo, như vậy mới không uổng phí thanh xuân.” Tô Ác nói:

“Ngươi tuổi còn trẻ, đã thành thục như vậy, không giống Lôi bang chủ, e rằng khó có thể lĩnh ngộ được ý bá đạo trong Tử Lôi Phủ Pháp.”

“Yên tâm!”

Tô Ác gật đầu:

“Ta biết ngươi không giỏi quyền cước, sẽ áp chế tu vi, không làm ngươi bị thương.”

Nói xong, Tô Ác búng tay.

“Xì…”

Một tia sáng từ đầu ngón tay Tô Ác lóe lên, đâm thẳng về phía ngực, bụng Chu Giáp, kình khí còn chưa đến, Chu Giáp đã cảm thấy đau nhói ở ngực, bụng.

Hơn nữa, toàn thân lạnh toát.

Băng Phách Kiếm Chỉ!

Truyền thừa của Tô gia phần lớn đều đến từ quân đội, tuy rằng sự tinh diệu có lẽ không bằng truyền thừa Huyền Thiên minh, nhưng lực sát thương lại rất lớn.

Pháp môn chém giết của quân đội được sáng tạo trong quá trình chiến đấu với hung thú, yêu vật, sát khí bức người.

Chỉ một ngón tay của Tô Ác đã khiến Chu Giáp cảm thấy nguy hiểm.

Hắn không nghi ngờ…

Nếu như không nghĩ cách chống đỡ, tám chín phần mười là Tô Ác sẽ không thu tay, đến lúc đó, cho dù Chu Giáp không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.

0.51422 sec| 2412.711 kb